Em ơi!
Có buồn không,
Khi mùa đông không có anh bên cạnh?
Có đợi chờ giây phút gặp nhau?
Có nhớ không bên cạnh những nhịp cầu,
Lần đầu tiên anh gặp em ở đó?
Em biết không bây giờ trong cơn gió,
Thiếu dáng em hiền làm anh nhớ khôn nguôi.
Giờ em ở nơi xa,
Tận phía cuối chân trời.
Ở nơi đó,
mùa đông, mưa lạnh lắm!
Cả mùa đông dài không chút nắng,
Bờ mi nào có ướt bởi nhớ mong?
Ở nơi đây giờ vắng một bóng hồng,
Làm mây cũng khóc thầm em ạ!
Người yêu ơi! Giờ xa em, anh nhớ quá!
Cô bé dịu hiền (của) buổi gặp gỡ đầu tiên.
Bên dòng sông trôi nhẹ, thật hiền.
Anh vẫn nhớ mái tóc mềm tron gió,
Làm anh cứ ngây người đứng đó,
Mà trong mình (như) không còn có trái tim.
Nó đến bên em như để kiếm tìm,
Nửa còn lại thuở nào đánh mất!
Và giờ đây, em ơi! giấc mơ kia là sự thật,
Em nói yêu rồi và ta sẽ mãi yêu nhau.
Tuy ta xa nhau nhưng vẫn có một nhịp cầu.
Nối đôi tim ta lại, để mối tình đầu không phai.
Để ngàn năm dù ngày tháng thật dài,
Thì ta vẫn mãi là của nhau em nhỉ?
Bởi hai ta là một đôi tri kỷ,
Để suốt đời ta vẫn mãi yêu nhau.
Em ơi em!
Với anh đây là mối tình đầu,
Mà em ạ!
Đến cuối đời anh vẫn mong nó là duy nhất.
Anh chẳng muốn có bao giờ đánh mất,
Bởi em là tất cả của đời anh!
______Mỹ Bạch______http://mybachdinh.blogtiengviet.net/